Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Khi tôi 24 tuổi...


 


1. Thất thu lì xì. Cái vấn đề này không có gì trầm trọng nếu như  không phải lì xì lại.
2. Bạn bè đã có con bồng con bế. "Tui 23" đi ăn cưới. " tui 24" chờ bế con chúng bạn.
3. Cười nhiều hơn, nói nhiều hơn nốt. Đôi khi không nhớ mình đã nói những gì vì đã nói quá nhiều.
4. Xì tin hơn hẳn. Nghĩ cũng ngộ. Nhưng cảm thấy tâm hồn ngày một tươi trẻ, mà dung nhan ngày một xế... (chán thế đấy. Hình thức không đi đôi với nội dung => bi kịch).
5. Khi 24 bắt đầu thấy sợ " 30". "24" không hề như thế.
Nếu "tui 24" không tìm được "soulmate" thì... "tui 30" sẽ ế. Mà ế thì chẳng hay ho gì sất.


Nội tui mê cháu dâu, cháu rể. Nhìn ông , tui chợt muốn " chống lầy " để... làm ông vui lòng.
Tui nấu ăn khá ngon ,việc nhà cũng tạm ổn , không biết đan thắt chi hết... Khi tui 30 mà hậu đậu mãi thế thì chỉ có nước...
" chống ề "... À há.
Người tui thích không thích tui. Người thích tui , tui lại không thích.
Thế thì cưới xin gì! Hichic.
Thực ra, mối lo về việc tuổi tác không quan trọng, cũng không phải vì tui sợ chữ "ế"... mà là có quá nhiều hoạch định trước 30. Tui sợ mình không làm nốt được.
Vậy nên, Tui 24 sẽ :
- Cười nhiều hơn để lấy năng lượng.
- Chi tiêu suy nghĩ chút.
Tui có cái tật xài phí rồi tự mắng mình.
- Duy trì những mối quan hệ xung quanh thật tốt. Nếu đã cho phép mình ế, thì phải cố gắng giữ cho mình không cô đơn!
- Quan tâm đến gia đình nhiều hơn. Nhưng trước mắt phải làm cho bản thân luôn ở trạng thái hạnh phúc. Như thế, mới mần những thứ khác được chứ!
- Cố gắng không để vướng nợ.
- Tìm một tài xế riêng. Dù hỡi ôi, việc đó còn khó hơn là đi lên trời bằng chong chóng dừa nữa. E hèm.
Có những câu nói tui muốn mình phải ghi nhớ:
Cuộc đời là biển cả, ai không bơi sẽ chìm.
"Và em ơi (em tự nói với mình). Em giữa lòng đô thị không hề cô đơn khi còn một mái nhà nương náu. Em có tất cả yêu thương để thấy mình giàu có. Em có thiếu gì đâu ở giữa những con người quá nhiều thiếu thốn... Vậy em hãy cười lên đi. Dù là...
Em 20, Em 23...
Hay em 24....
Hoặc nhiều hơn thế nữa..."
                                                                                                                                     

 


Khi tôi 24 tuổi tôi nhìn nhận lại mình...tôi muốn  được cảm ơn bố mẹ đã sinh thành ra tôi...đã yêu thương và tin tưởng tôi...đã dạy cho tôi cách sống...cách làm người....xin cảm ơn bố mẹ không có được sự giàu sang hay của cải cho tôi...để tôi thấy được rằng có đi lên từ nghèo khổ mới thấy được hết giá trị của cuộc sống...
Khi tôi 24 tuổi tôi biết chân trọng cuộc sống này...dẫu có đắng cay và nước mắt...dẫu có những đam mê - thành công bị vùi lấp...dẫu có những tình yêu không thành...và dẫu có một ngày tôi đi xa...tôi vẫn xin cảm ơn đời...vì mỗi sớm mai tôi thức giấc...tôi vẫn còn niềm tin và sức mạnh...tôi vẫn còn sống trên cơ thể khỏe mạnh...tôi vẫn bước đi dù chậm nhưng chắc...tôi vẫn là tôi một người có chí hướng...biết yêu thương và chân trọng hạnh phúc...biết sống tình cảm và không hận thù...biết điều hay lẽ phải và không dối trá ...là tôi đó để tôi nhìn lại...cuộc sống này quý giá biết bao...
Khi tôi 24 tuổi tôi có trong tay nhiều tấm bằng khá...từ học tiểu học đến cao đẳng...và bây giờ là hệ liên thông...tôi nhận mình là người chưa chăm chỉ...chưa học giỏi như các bạn khác...chưa được thông minh trong các phép toán...chưa vận dụng trong các công thức hóa học...chưa trở thành anh thợ điện khi học vật lý...chưa biết nói tiếng anh mặc dù chỉ cần giao tiếp...chưa biết đọc diễn cảm trong các câu thơ bài văn...chưa biết cơ thể mình cần gì khi học sinh học...chưa phải đeo kính mỗi khi học lịch sử...chưa phải là người cao to để kiếm được nhiều điểm trong môn thể dục...chưa thật giỏi khi học môn địa lý mặc dù đó là môn tủ của tôi...tôi chưa và tôi chưa...chưa vận dụng những gì mình đã học...chưa thành công trong con đường học vấn...chưa kiếm việc làm với đúng chuyên ngành...nhưng tôi biết và tôi biết...mình cần phải làm gì khi ở tuổi 24...mình phải cố gắng hơn và thành công hơn trong cuộc sống...sẽ vận dụng những gì mình đã học...đem lòng nhiệt huyết và sức mình để xây dựng tương lai..
Khi tôi 24 tuổi tôi đã bỏ qua nhiều mối tình...tôi nhận ra được điều đó...những mối tình kia đều là do tôi không giữ lại...xin được cảm ơn những người đã có tình cảm với tôi...tôi khát khao và cầu mong họ hạnh phúc...còn tôi sẽ tiếp tục...tìm một nửa của mình ở tuổi 24...sẽ biết yêu và luôn quý trọng...sát cánh bên tôi dù những khó khăn nhất...và tôi cũng yêu người đó với một tình yêu chân thành...sẽ quan tâm và chia sẻ...sẽ là những giây phút bên nhau lãng mạn nhất...và hạnh phúc bên nhau suốt cuộc đời...
Khi ở tôi 24 tuổi tôi thực hiện những mục tiêu của tôi đề ra...sẽ hành động và kinh doanh...sẽ bước đi trên con đường đã chọn...dẫu tháp ghềnh và treo leo...dẫu những thất bại luôn dình dập...đưa con thuyền của tôi ra khơi...với muôn ngàn sóng vỗ..tôi phải chèo lái con thuyền của mình...hướng ra khơi...hướng ra biển lớn...để cập bến thành công...
Khi tôi 24 tuổi tôi là người mạnh mẽ...sẽ sống với chính mình...sẽ năng động và hoạt náo...luôn cười mặc dù người ta không thích...luôn gửi lời hỏi thăm cho những người trong danh bạ...kết thật nhiều và quen biết vói nhiều người...luôn lắng nghe và chăm chỉ ghi chép..những thành công mà hỏi đã trải nghiệm...sẽ là con người mới ở tuổi 24...sẽ nắm bắt cơ hội không để tuột mất ... tôi luôn tin và luôn hy vọng...sẽ có cánh cửa mở ra...trải dài trên thảm đỏ...để tôi bước đi và ngoảnh mặt lại...là tôi đó..của quãng thời gian làm việc quên mệt mỏi...của nhưng gian nan và thử thách tôi đã vượt qua...để khúc ca hạnh phúc reo lên...tôi biết mình cần phải bước tiếp...mang hạnh phúc chia sẻ cho mọ người...mang thành công gửi tặng các bạn trẻ...mang tấm lòng nhân ái để giúp đời...và mang ánh sáng để chiếu qua những miền tăm tối...là tôi đó...để hướng tới...hành động ngay và luôn...chưa quá muộn ở tuổi 24...
Khi tôi 24 tuổi một chân trời mới đang vẫy gọi...hãy bước đi và không ngừng bước...là tôi đó trên đỉnh Fanxipan...nhìn đất nước trên đỉnh núi cao nhất...đánh dấu tên mình trên địa đầu tổ quốc...từ Hà Giang qua miền Đông Tây Bắc...về Hà Nội trái tim của cả nước...xuôi đường Hồ Chí Minh tiến về Nam....cảm thương miền Trung mưa lũ nghèo nàn...quý trọng bởi nghị lực vươn lên...là kinh đô của triều đại phong kiến cuối cùng...là Đà Nẵng nơi gánh chịu phát pháo đầu tiên của thực dân pháp...là Hội An thành phố cổ...và kiến trúc độc đáo bởi tháp champa...là Tây Nguyên với tiếng cồng chiêng...với những nhà Rông và nét văn hóa....đến thành phố của các loài hoa...mimosa từ đâu em tới...Đà Lạt đó mảnh đất mộng mơ...là cao nguyên với hàng ngàn biệt thự...đã in mình trên những bức tranh..với những con đường quanh co trên mầu xanh của thảm cỏ...và với những hàng thông hướng lên bầu trời....ngược lại Nha Trang trong bãi cát trắng...òa mình vào với biển và làn nước trong xanh...qua Tháp Mười đẹp nhất bông sen...về Long An ghé thăm người thân...Tới Thành phố Hồ Chí Minh... thành phố trẻ...nơi in dấu chân của Bác từ Bến cảng Nhà Rồng tìm đường cứu nước...là Dinh Độc Lập nơi kết thúc chiến tranh...là địa đạo Củ Chi...vùng đất thép... là Nhà thờ Đức Bà...với những công trình kiến trúc độc đáo....ghé miền Tây  miệt vườn nhiều hoa trái...còn Đồng bằng Sông Cửu Long...vựa lúa của cả nước...và cuối cùng nét bút cuối của hình chữ S...đó là Cà Mau...nơi tôi nhìn về tổ quốc...ôm chọn giang sơn và tự hào về tổ quốc...tôi yêu Việt Nam....
Đinh Mão đến Tân Mão...qua 2 giáp mà lòng vẫn ngỡ...là mèo hay là thỏ...là cả 2 để ta cùng chia sẻ...hướng tới một năm thành công và sức mạnh...để xua tan những đám mây u tối...bước thật dài trên con đường mình đã chọn...hành động những gì mà mình đã lên kế hoạch...chào năm mới 2011! NTK

0 nhận xét:

Đăng nhận xét